Latest News

Được tạo bởi Blogger.
Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Với tư cách là bạn...

Tôi chưa bao giờ muốn mình là người thứ ba trong cuộc tình của ai đó! Vậy mà dường như điều đó đã không chọn tôi...

Tôi và Hải, mối thâm giao, thâm kết hoàn mỹ nhất! Chúng tôi là những đứa bạn nối cố từ thuở còn khóc nhè ê a, và dường như chưa bao giờ rời nhau đến độ "ba thu chưa gặp". Chính vì quá thân thiết như thế mà việc Hải tuyên bố với tôi "thích" Hà - đứa bạn thân cùng lớp 12, làm tôi như ngạc nhiên đến độ căng tròn vành mắt.

Và bạn có biết không? Một tuần kể từ khi hai đứa bạn thân công khai "love each other". Đầu tôi nóng rang, stress nặng nề, chuyệnchưa từng có trước đây với tôi! Tìm đáp án cho căn bệnh đột ngột, tôi mới nhận ra"hình như chính mình, chính tôi cũng đã ngộ nhận ở Hải một điều gì đó chưa goi thành tên nhưng đã bị triệu hồi lại ngay khi vừa mới chớm nên nên tôi...tôi mới có chút xót xa điêu đứng lạ lùng này". Thế là dần dần tôi trở thành kẻ thứ 3 trong cuộc tình của hai đứa bạn, nhưng duy tôi biết, tôi cô đơn mà thôi.

Cuộc chơi của chúng tôi vẫn tiếp tục rong đuổi với những niềm vui chung, le lói niềm vui riêng của mình tôi và đôi bạn thân đến hết những năm tháng cấp 3 hồn nhiên, trong sáng. Tôi cố chống chế và cố làm cho mình thôi ngộ nhận vì đó chỉ là nhất thời, tình cảm tào lao mế lao của tuổi dậy mà thôi. "Hừm, Hải này, Hà này! Chả có gì phải quan tâm đến tụi nó cả, tôi xinh, tôi giỏi thiếu gì? Tôi phải học đã, thôi mơ mộng,làm nít ranh"vâng vâng và vâng vâng. Tóm lại là có hàng trăm, hàng vạn lời động viên trong con người tôi"Mày không thích Hải".

Sợ thiên hạ nhận ra cũng là để cố tỏ ra bản lĩnh có sức đối đầu với những chuyện yêu đương vờ ơ vơ vờ vân vân ngả vẫn, tôi tự dặn dò mình phải bình thường trong quan hệ với Hà và với Hải. Hơn thế, tôi hăm hở nhập cuộc hơn vào các phong trào để tìm đến những người bạn mới, những điều tốt đẹp hơn thay vì cứ âm thầm quẩn quanh với suy nghĩ tôi là kẻ thứ 3, tôi đã có lỗi với Hà hay đại loại là "ôi thôi, mình tệ". Dần dà, tôicũng tự tin hơn, bao dung hơn cho tình yêu của họ thay vì cứ mơ mộng giá mà không có điều ấy xảy ra...


Dù rằng khi tình yêu lên ngôi thì bạn bè chỉ nằm trong danh mục phụ, tôi và Hải vẫn có những cuộc tiếp xúc riêng vì lẽ chúng tôi cùng khối thi đại học và cùng ôn thi một nơi. Từ lúc thằng bạn thân của tôi biết yêu, hắn và tôi cũng có tâm sự nhưng không toe toét như trước đây mà chỉ ở một giới hạn nào đó của tình bạn nối cố, chuyên gia tư vấn tình cảm, đủ thứ trên đời. Điều này lắm lúc tôi bực mình và cũng có lúc khiến tôi gato thật. Nhưng mà, biết sao giờ, sắp thi đại học rồi, bận tâm rồi chỉ phân tâm. Vả lại, tụi nó cũng đã công khai rùi, không lẽ mình làm kẻ phá nhà! "Mặt mình có đúc bê tông đâu mà đi phá" – Tôi thầm nhủ.

Và rồi, chuyện của chúng tôi cứ nhẹ nhàng trôi đi trong mùa thi năm ấy! Tôi, Hải, Hà đều đậu đại học. Nhưng, niềm vui chưa qua thì "buồn ơi" đã chào Hải. Hải, thằng bạn thân mấy năm trời của tôi, chưa bao giờ tôi thấy nó buồn gọi tôi cái kiểu "N ơi! Mày rảnh không? Đi dạo với tao? Tao không muốn sống nữa mày à!". À, thì ra trong một buổi chiều mưa mùa hạ Hà đã tạm biệt tình yêu với Hải để cùng ba mẹ chuyển vào Sài Gòn. Hải và Hà, tụi nó thôi yêu nhau rồi sao? – Tôi thở dài nặng nề.

Thật tình, nhìn mối tình đầu của thằng bạn thân tan vỡ lòng tôi bất giác cũng trở nên não nề, thương xót nhường nào. Hà không yêu Hải. Với Hà, Hải chỉ là bạn, và Hà sợ Hải không tập trung học tập nên kéo dài quan hệ đó cho đến lúc Hải đậu ĐH. Còn tôi, tôi phải làm sao, tôi biết làm sao hơn ngoài việc nhắn tin cho Hà và hỏi: "Chuyện của hai ông bà sao thế? Tui giúp gì được không? Thằng Hải bạn tui là đứa khó kiếm đó bà!". Vậy mà Hà chỉ nhắn lại cho tôi mấy câu vỏn vẹn"Cám ơn bà, tui ổn và Hải cũng sẽ ổn thui vì Hải còn bà là bạn mà".

Hơn ai hết, tôi được xem là bà mai của họ, nhưng rồi cũng chính là kẻ chứng kiến cái mối quan hệ này đi đến điểm dừng, cũng là kẻ thứ 3 âm thầm trong quan hệ của họ. "Không nhẽ, Hà nhận ra được điều gì đó? Tôi làm họ tan vỡ sao?". Rồi, tôi cũng tự dằn vặt tôi, tôi sẽ thế vị trí của Hà ư! Tôi sẽ chạy đến cạnh Hà và nói cám ơn đã trả Hải về với tôi, chạy đến bên Hải lúc này và thổ lộ... ư!! Chua chát, thậm chí kinh khủng làm sao!

Còn gì đau khổ hơn với một người con gái khi phải đào bới những mảnh kim còn đang đè sâu trong trái tim rỉ máu thói thóp niềm tin của người mình yêu chỉ vì một bóng dáng của ai kia. Tôi là một đứa quá kiêu ngạo đến nỗi không thể làm điều dũng cảm đó được. Có lẽ tốt hơn hết lúc này tôi chỉ nên là một người bạn, người bạn như ngày nào để mọi chuyện qua đi một cách nhẹ nhàng như khi nó bắt đầu vậy. Thời gian sẽ tôi tạo cho con người những thứ mới hơn, để quên đi những cái cũ kỹ, những cái thuộc về quá khứ.


Cứ thế thời gian trôi đi, hai đứa tôi lại đề huề như ngày xưa mặc kệ chuyện gì đã xảy ra.Tôi cũng không mẩy may đề cập gì đến chuyện của Hà vì Hải với tôi cũng không còn gặp nhau thường xuyên như cấp 3 nữa. Hắn học Đà Nẵng, có gì thì nhắn tin, gọi điện, lâu lâu mới ghé về quê chơi cho đỡ nhớ nhà rùi qua rủ tôi đi ăn uống như hai đứa nhóc thuở còn lon ton chạy rong ấy! Rồi một hôm, hắn rủ tôi đi công viên – nơi ngày xưa tôi và Hải hay ngồi tranh luận mấy bài toán vớ vẩn, nơi trời trăng đều bị hai đứa mang ra làm bánh pizza, làm trứng chiên trong thời gian đợi vào lớp học thêm vì đói.

Chiều cuối hạ, lại là hạ! Chiều ngã màu rán mỡ gà, mặt trời sắp chìm vào khoảng không xa lắc, xa lơ. Dưới chân tôi những cánh hoa phượng đỏ chói ngày hè im lìm say giấc. Và trên ghế đá vẫn lác đác những cánh hoa rơi. Nhìn lên trời không thấy gì hơn ngoài nhưng lùm hoa đỏ còn sót lại - vậy là mùa hè sắp qua rồi sao? Chúng tôi lại sắp chia tay nhau, tập trung vào chuyện học hành của từng đứa.

Tôi kêu lên:
- Ê! Hải! Hoa đẹp wá! Không đợi lâu, tôi nghịch ngợm và tung tóe tìm những cánhhoa còn nguyên rồi cặm cụi làm hình những con bướm phượng.

Tự dưng Hải lên tiếng:
- Sao đến giờ này cậu vẫn chưa yêu ai?

Tôi cứng đờ người, tim tôi lạnh, đầu tôi chưa bao giờ căng đến thế! Môi mấp mấy muốn tìm câu trả lời thật hùng hồn cho câu hỏi thật ngớ ngẩn, vô duyên đó nhưng không hiểu sao tôi mất đi cái tài vạn năng biến hóa như thường nhật.

Ngước về phía tôi, Hải tiếp:
- Cậu thích tớ lâu rồi phải không?

Tôi muốn nói là "KHÔNG" và đấm cho hắn một cái vì vô duyên đến thế là cùng. Nhưng không, tôi cũng không làm được. Vì cái gì đó, cái gì đó đang cuốn tôi theo làm tôi mất kiểm soát hoàn toàn. Hải tiếp:
- Hôm tớ chia tay với Hà, Hà đã nói với tớ rằng "Hải a! Cậu thật ngốc! Cậu không thấy rằng người cậu yêu không phải là tớ mà là N sao? Cậu đang ngộ nhận tình cảm của cậu đó". Rồi Hà đưa ra những dẫn chứng và kết luận "tớ cũng chỉ là một người bạn bình thường của cậu thôi! Cậu hãy nghĩ lại và đừng nên thế nữa, sẽ vô cùng mệt mỏi. Hãy nghĩ đến người bên cạnh cậu kia kìa. Đó là tình yêu, bình yên của cậu! tình cảm đích thực, tình yêu lớn của cậu!"

Mắt tôi rưng rưng trong lời nói của Hải. Dường như bao nhiêu dồn nén, ấm ức đều được tuôn chảy thì phải! Tôi không muốn là kẻ thế chân và tôi đã không phải như thế! Hải lại vừa nói và vừa ngập ngừng:
- Tớ đã tự hỏi lòng mình N à! Tớ đã để thời gian một năm qua để suy nghĩ về chuyện Hà nói! Tớ không đau khổ nhiều như tớ từng tưởng tượng trước sự ra đi của Hà. Nhưng tớ lại nhận ra lúc cậu ốm lòng tớ nóng, lúc cậu đi chơi ở Nha Trang với gia đình tớ lo và nhớ cậu dù lúc nào cũng cạnh Hà. Lúc tớ học xa, tớ cũng luôn nghĩ về cậu! Tớ tìm đến lời khuyên của cậu, tớ muốn kể và chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống của tớ với cậu. Tớ cứ nghĩ đó là tình bạn thân! Nhưng rồi tớ không thấy nó là tình bạn nữa, mà là một cái gì hơn thế khó nói thành lời vì lẽ trong cuộc sống hằng ngày của tớ đều có hình dáng, nụ cười, ánh mắt của cậu! Cậu không là bạn thân của tớ nữa mà chính là tình yêu của tớ và người tớ "yêu" lâu rất lâu rồi..."N a! Tớ...tớ...yêu cậu yêu, yêu nhiều lắm!"

Cả người tôi cứng đờ đi, chỉ có nước mắt là tự động tuôn chảy khi nhìn sâu vào ánh mắt của Hải mà thôi! Tôi khóc, khóc lớn dần như chưa bao giờ được khóc. Hải choàng tay nhẹ nhàng ôm tôi cho tôi tựa lên bờ vai yêu thương mà bấy lâu nay nó cứ phải nín lặng chỉ với "tư cách là bạn". Chiều với ánh hoàng hôn đổ dồn, cúi chào phương Đông trên đầu chúng tôi những đám hoa ngã đầu vào nhau tâm sự...

Nguồn Guu.vn
  • Blogger Comments
  • Facebook Comments

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Item Reviewed: Với tư cách là bạn... 9 out of 10 based on 10 ratings. 9 user reviews.
Scroll to Top